Sự thật về nhân viên nữ Pico: Bán hàng lâu rồi vẫn nghèo khó (Phần cuối)

2014-05-01 13:31

(Baoxehoi) Tiếp chủ đề lần trước chúng tôi sẽ cho các bạn hiểu tiếp về cuộc sống của các nữ nhân viên qua bài viết của nhà báo danh tiếng Phạm Hùng. Được biết trong bài viết trước đã làm rõ sự thật về cuộc sống của nữ nhân viên ở Pico, khi mà khác hẳn với lời nói và sự chém gió là cuộc sống nghèo khó và đầy sĩ diện. Chúng tôi nhận được rất nhiều đơn thư của người dân, khách hàng yêu cầu làm rõ hơn cuộc sống của nhân viên công ty này. Mời bạn đọc cùng xem bài viết dưới đây.

 

Siêu thị điện máy Pico được đánh giá là chém gió bậc nhất Việt Nam (Phần 1)

   

Sự thật về cuộc sống của nữ nhân viên bán hàng kiếm ngàn đô/ tháng ở siêu thị điện máy Pico

 

Sinh viên làng ĐH Thủ Đức phải sống trong khu nhà trọ ván gỗ với giá thuê phòng cao.
 
Xóm trọ với những ngôi nhà trọ rách nát của nhân viên Pico, Nam nữ sống chung cùng nhau như vợ chồng mà không có bất kỳ sự can thiệp nào của địa phương và chủ nhà trọ (Ảnh minh họa)
 
 
Sau khi "đổi vai" hộ một người bạn theo lệnh cấp trên đi tìm hiểu về công ty Pico chúng tôi tiếp tục tham gia khám phá vào cuộc sống bầy đàn nguyên thủy kiểu đa cấp của nhân viên công ty điện máy này. Chúng tôi chỉ tập trung làm rõ cuộc sống của nhân viên nơi đây chứ không thêm thắt gì.
 
Tiếp tục bắt quen với một nhóm nữ là nhân viên của cửa hàng điện máy Pico tôi biết thêm được một số thông tin rất hay và thú vị về cuộc sống của nhân viên cửa hàng điện máy "nổi tiếng" này.
 
Nếu đã từng mua hàng ở công ty Pico có thể thấy nhân viên ở đây trông ăn mặt rất bảnh bao, lịch sự, nếu được hỏi đến doanh thu và mức lương thì lúc nào cũng "tiền tỷ" nào là "mỗi ngày em bán hàng được gần 100 triệu, nào là thu nhập em hàng chục triệu mỗi tháng" thậm chí từ khi em đi làm "gia đình em giàu có lên, mua xe, mua nhà, mua tivi, mua quần, mua áo, mua ô tô... vân vân...và...... vân vân............" Có lẽ khó kể hết được về độ giàu có từ khi đi làm ở công ty pico.
 
Nói chung xét về độ giàu có và hoành tráng trong lời ăn, tiếng nói khó ai sánh được đẳng cấp với nhân viên công ty điện máy Pico. Có lẽ dân đa cấp ở công ty Lô Hội (Thái Bình) phải chào thua về độ "chém gió" của nhân viên công ty này. Sự thật đã được chúng tôi phơi bầy qua bài báo lần trước tuy nhiên khi thám thính tận nơi về cuộc sống của các nữ nhân viên Picolo chúng tôi mới chợt tỉnh giấc ra nhiều điều.
 
Khi đóng giả là một người xin việc ở cái công ty này tôi hẹn được một nhân viên nữ công ty này đi nói chuyện và ăn trưa vài lần, vâng vẫn như mô típ lần trước khi nói về mức thu nhập và bán hàng thế nào vẫn là trăm triệu và tiền tỷ thậm chí thu nhập ngàn đô (CÓ LẼ bệnh sĩ diện đã ăn sâu vào máu nhiều nữ nhân viên Pico)
 
a2.jpg
 
Vâng nhìn hình ảnh có thể thấy đó toàn là các chiêu trò khuyến mại của cửa hàng điện máy Pico, giá giảm nhưng vẫn đắt hơn các siêu thị bán lẻn như: Trần Anh, Big C hay cả Metro...
 
Khi tôi gọi điện đến nhà cô gái này vài lần năn nỉ, cô ấy mới cho một lịch hẹn (cô gái tên Nga) trước đó không biết sao mà mấy lần tôi điện cô ấy không cho vào mà cứ đòi ra quán uống nước, phải lấy lý do cần biết các giấy tờ liên quan đến công việc và tôi cho cô ấy một khoản tiền nhờ xin việc hộ không tiện ra quán cuối cùng cô ấy đồng ý.
 
Khi đến phòng trọ cô ấy tôi rất bất ngờ trước thông tin mà cô gái này nói trước đó là một ngôi nhà thuê 3 tầng ở một con phố trung tâm với giá 7 triệu một tháng thì đó là một căn phòng bé tí, ái ngại lắm cô gái tên Nga này mới lên tiếng nói mời tôi vào nhà.
 
Khi vào phòng điểm đầu tiên đập vào mắt tôi là phòng trọ này bé tí teo có lẽ giá 500.000 / tháng vẫn còn quá đắt. quần áo, chăn màn vứt lung tung, bất ngờ hơn khi tôi thấy có cả quần lót của cô gái này rơi vãi xuống sàn bên cạnh có cả quần đùi của đàn ông và vài bộ quần áo đàn ông treo ở tường có lẽ cô ấy mới dậy nên chưa kịp dọn, thấy tôi nhìn cô ấy ái ngại lắm liền vơ tất cả thành một đống ném vào chỗ nhà vệ sinh.
 
Tôi hỏi "Em ở đây với bạn nữa à ?" Cô ấy nói "Vâng em ở với người yêu em, anh đấy mới chuyển đến vì phòng anh ấy họ sửa nên với ra đây ở tạm một thời gian" nghe cũng có lý nhưng chưa kịp nghe hết cô ta đã nói "Trước anh ấy ở phòng to lắm 2 anh em nhà giàu thuê một phòng ở gần công ty ấy". Tôi đánh liều hỏi tiếp "thế anh tưởng em ở nhà thuê to lắm mà ?" Nga nói "Tại nhà đấy chủ nhà khó tính quá em toàn gọi bạn về lên bác không cho" Vẫn là một cách phân minh để "giấu nghèo" của nhân viên công ty này, Bệnh sỹ luôn thường trực ở nhân viên công ty này.
 
Tôi coi như không biết lại khai thác thông tin tiếp "Anh ấy đang làm gì ?" Cô gái bảo "Dạ anh ấy bán hàng ở công ty cùng em anh à, hôm nay em mệt, anh ấy đi làm hộ ca em" Trái hẳn với những lời đồn thổi về sự giàu có của mình và lời cô gái này khoe khoang trước đó thì hôm nay cô gái nhăn mặt lại và thoáng nỗi buồn, có lẽ khi thấy người khác biết hoàn cảnh thật của mình cô ấy mới biết (ngượng mồm) là gì.
 
Theo như lời Nga thì quanh 11 nhà trọ này thì có đến 7 phòng trọ được nhân viên công ty PC thuê gần nhau, họ sống từ 3 đến 4 người một phòng để cho rẻ, phòng Nga và 1 bạn nữa là ở cùng "người yêu" nên với thuê riêng.
 
Cô cho biết thêm trong số những nhân viên cô biết gần đó có những người có "nghề tay trái" thường xuyên đi cả đêm sáng với về phòng ngủ sớm, cứ có "khách" gọi "bán hàng" lại đi lúc nửa đêm.
 
Tôi bảo Nga gọi thêm một bạn phòng bên sang "để hỏi kinh nghiệm làm việc" Nga gọi thêm 2 bạn nữ sang, tôi lân la hỏi kinh nghiệm và dần dần xoáy sang về vấn đề cuộc sống và thu nhập của họ.
 
Cô gái đầu tiên quê ở Nghệ An tên là Ngọc cho biết "Em mới ra được khoảng nửa năm nay, nhưng khác với lời họ hứa hẹn là lương cao thì lương lại rất thấp trừ hết bảo hiểm đi còn 2 triệu đồng"... Cuộc sống khó khăn càng thêm khó khăn khi hàng tháng tiền thuê phòng trọ đã làm cô hết vài trăm ngàn, tiền ăn nữa là hết có khi còn phải đi vay thêm để tiêu cho đủ. 
 
Tự nhiên cô rơm rớm nước mắt "Em nhớ nhà, nhớ gia đình ở quê lắm, em chỉ muốn cuộc sống như ở quê là đủ thôi, biết thế mình ở nhà học rồi lấy chồng cho lành, không phải khổ sở, vất vả mà vẫn nghèo thế này. Ra ngoài thì thực sự có lúc do xấu hổ và sợ họ khinh mình ai hỏi đều bảo "Thu nhập em cao lắm, sống đầy đủ..." Nhưng chính Ngọc thừa nhận đó chỉ là "Chém gió cho oai" mà thôi. Giờ cô muốn về nhà lắm rồi nhưng do đã chót khoe khoang với mọi người sai sự thật mà về nhà chỉ sợ xấu hổ và chả ai coi ra gì. Lắm lúc một số nhân viên nam muốn giúp đỡ vật chất nhưng họ nghèo quá giúp họ chưa xong nữa là đòi giúp mình.
 
Cô bạn Thứ 2 tên Oanh chia sẻ ngắn gọn " Ở Công ty em phần đa nhân viên do nhà nghèo với phải đi làm thôi thì vừa để kiếm tiền, vừa để thêm kinh nghiệm giao tiếp nhưng không ngờ khổ thì vẫn khổ, mình lại trở thành người mắt tật chém gió như thế, gặp người tốt thì không sao chứ gặp người khó tính họ bóc trần, nói cho xấu hổ không chốn đi đâu được, thôi thì nghèo thì nghèo nhưng phải sống cho thật thà" Lời nói của Oanh cũng làm cho tôi thấy được sự cố gắng và hiểu biết của cô. CÓ Lẽ lời cô nói cũng là phần kết cho câu chuyện về cuộc sống của các nữ nhân viên Pico khi trong cuộc mưu sinh đầy khó khăn của họ. Tôi xin chúc các nữ nhân viên Pico luôn làm tốt công việc và nhận được nhiều hơn những chia sẻ, quan tâm trong cuộc sống từ mọi người.
 
 
 
Phạm Hùng (Báo xe hơi và đời sống)